Sáng nay có công chuyện đi qua chợ Bà Chiểu, anh định bụng chỉ đi rảo ngoài đường bên hông chợ ngó chơi. Nhưng tự nhiên cái mùi chợ. Đúng, cái mùi chợ đó. Cái mùi không thơm tho gì của rau rác, cây trái với thịt cá hư dập trộn lẫn mà hàng hàng cái chợ ở khắp đất nước Việt Nam nồng nàn. Xông vào mắt mũi và tâm trí anh, gợi nhớ lại thuở thiếu thời những ngày bé nhỏ theo chân mẹ ra chợ Ông Hoàng mà gót chân rón rén vì ghét sình lầy.
Tuổi thơ lôi kéo anh bước vào nhà lồng, đi qua những sạp trái cây rực rỡ màu mè, những quầy chạp phô chất núi tôm khô đỏ au đổ hào quang trong nắng xiên. Và đây rồi, những hàng ăn trong chợ.
Hồi nhỏ, anh thích nhất là những hàng bán đồ ăn chợ này, cũng vì chúng gần gũi với nhu cầu bao tử và mắt mũi anh nhất. Dãy bàn ghế dài thấp trong trí nhớ nay đổi thành những bệ gạch men trắng tươi sắp ghế inox bóng bẩy. Trên đó, tủ kiếng bày biện tôm thịt, rau sống hài hoà thẩm mĩ đứng kế bên hàng chai lọ nước ngọt si rô đều đặn tươm tất mời gọi. Mấy nồi nước lèo lấp ló vừa đủ đưa ra làn khói thơm tho khiêu khích khứu giác. Tất cả ngón nghề ưu tú của ẩm thực bình dân được sắp đặt khéo léo, gọn gàng phô diễn trong một không gian chưa tới hai thước vuông.
Chịu không nổi sự lôi kéo ngay bây giờ và trong kỉ niệm, anh đã phải ghé lại một hàng ăn, kêu một tô bún để tận hưởng niềm vui âm thầm thấy lại vẻ đẹp thân thương rất lâu rồi của quê hương xứ sở.
15/06/2019