Lúc chuẩn bị tắt máy tính đi về, tui đã ngồi bần thần một hồi lâu. Tui không muốn tắt máy.
Nguyên một ngày vui vừa qua. Vui từ sáng tới tối. Ăn uống từ sáng tới tối. Cười từ sáng tới tối. Tui luôn tránh nghĩ tới chuyện tạm biệt, hay goodbye, hay chia tay chia chân vân vân. Vậy mà tới lúc phải đi về, tui lại ngồi thừ người ra.
Tui ngồi forward hết email mọi người gửi vừa rồi vô gmail cá nhân. Tui ngó tới ngó lui cái bàn làm việc, bây giờ trống huơ trống hoác, tự nhiên thấy thương nó ghê. Cái bàn làm việc của tui ở MB. Trên màn hình desktop bây giờ là 1 đống hình bong bóng – Sorry, you’re leaving của ChuLi. Cái điện thoại bàn hiện tên tui, lần cuối. Kế bên là chỗ của bà Hà, tùm lum như nguyên một đống rác.
Rồi thằng Toản lôi ra một cây bút, tặng tui. Tui muốn khóc ghê. Thiệt tình..
Bây giờ, tui ngồi thương nhớ cái bàn làm việc của mình. Cũng là thương nhớ hết thảy mọi bè bạn ở đó. Hết thảy mọi người ở đó.
Tui cũng không biết nói làm sao nữa.
Tóm lại là cuộc vui nào cũng tàn hết. Nhưng mà ngày mai chúng ta sẽ vui những cuộc vui mới, nhé 😉
08/11/2013